Nói chuyện chặt 6.700 cây, phải nói với dân Hải Phòng

HaiPhongplus.comKhông một địa phương nào trên đất nước này có "thương hiệu về cây" mạnh như quê em. Là thành phố hoa phượng đỏ đấy. Và vì lý do đấy, sự thấu hiểu sâu sắc về trồng cây/chặt cây trong đô thị, em không tin rằng có nơi nào trên đất nước, hơn thành phố này.

Nói chuyện chặt 6.700 cây, phải nói với dân Hải Phòng
ảnh minh họa

  • Nói về nguồn gốc cây hoa phượng tại Hải Phòng


Người Pháp mang hoa phượng từ Madagasca sang trồng thế kỷ trước - biến Hải Phòng thành thành phố hoa phượng đỏ. Nhưng theo những gì em tìm thấy, thì đợt bão lũ (thấy wiki bảo là kinh khủng) năm 1971 đã xóa sổ khoảng 70% gốc phượng ở Hải Phòng. Phần còn lại, theo nhiều nguồn, chủ trương chặt đi vì cây phượng cho ít bóng mát và nhiều rác. Một loại cây siêu bóng mát khác được nhập về từ châu Phi thay thế: gạo gai. Quả nhiên là tư duy đổi mới, lớp trước hơn lớp sau không thể lặp lại được trẻ con nó cười cho. Không có loài nào cho bóng mát kinh khủng bằng thứ của nợ này. Đường Lê Lợi, trong ký ức của nhiều người Hải Phòng ở đây hẳn vẫn còn, 12 giờ trưa bóng nắng trên đường không to hơn lòng bàn tay. Hải Phòng trở thành thành phố hoa gạo đỏ.

30 năm sau, đúng 2001, Hải Phòng chủ trương chặt gạo gai: không cái gì lớn nhanh mà bền. Gạo gai thân dòn, xốp, không thể trồng ở chỗ cửa biển đầy bão này, năm nào cũng thấy đổ chết người, rồi năm nào trước mùa bão cũng thấy xe của công ty môi trường đi cưa cành gạo đề phòng nó giết người, xô cột điện. Chặt hết. Và tất nhiên, trồng lại cây phượng. Chặt phượng trồng gạo và chặt gạo trồng lại phượng, sau cái quy trình cắc cớ ấy, bây giờ ở thành phố hoa phượng đỏ, chỉ còn lại những gốc phượng còi cọc vài năm tuổi chưa ra hoa.

  • Quay lại vấn đề Hà Nội chặt 6.700 cây xanh trên 190 tuyến phố

Hải Phòng cũng đã có ký ức với xà cừ - cái cây mà bây giờ dân Hà Nội đang đau xót. Đường Trần Phú những mùa Hè, lá vàng rơi thành một thảm như trong tranh, Hoàng Diệu với Phan Đình Phùng bắt gặp thì ngất, không biết bao nhiêu đôi lứa học sinh ngây thơ đã đi xe đạp trên cái thảm lá vàng ấy xong rồi đéo yêu nhau, vì thằng con trai đang tuổi dậy thì mặt quá nhiều mụn xấu trai, ăn nói vụng về, đại để đoạn này là ẩn ức cá nhân độc giả không cần quan tâm. Bây giờ, cũng đã chặt hết. Laị trồng vào những cây phượng còi.
Vấn đề của chặt mấy nghìn cái cây không phải là chuyện của "thiên nhiên", đám dân đô thị đừng lập luận buồn cười thế, hàng bao nhiêu héc-ta rừng nguyên sinh và rừng ngập mặn đã đi đời vì quy hoạch hay vì quản lý, đấy mới là thiên nhiên. Nói đây là thiên nhiên thành ra đạo đức giả, mấy nghìn cái cây không bằng một héc-ta chứ chả nói triệu héc-ta.

Vấn đề của chặt đi mấy nghìn cái cây là vấn đề của tầm nhìn quy hoạch đô thị. Của những lãnh đạo biết nhìn đến 30 năm sau. Là vấn đề của niềm tin trong dân với khả năng nhìn xa trong quy hoạch. Và đó là thứ đang không hề tồn tại. Nói đến cái cây không phải là để nói về cây (như đã nói, quy hoạch nhầm vùng nuôi tôm một phát thì đi mẹ nó mười vạn gốc cây), mà là nói về những cái lớn hơn, người nói mang trong mình một nỗi sợ mơ hồ và to tát hơn cho toàn bộ tiến trình quy hoạch đô thị, mà có thể họ không nhận ra.
30 năm nữa, lại lôi xà cừ ra trồng không phải là chuyện lạ.

Tìm trên Google:

  • nói chuyện chặt 6.700 cây, phải nói với dân Hải Phòng
  • chặt 6.700 cây xanh tại hà nội

 Trích nguồn: Facebook Hoàng Minh Đức